Tiêu đề: DL Theo dòng nhật ký Đặng Thùy Trâm Mon Mar 07 2011, 21:44
Tour du lịch "theo dòng nhật ký..." Đây là tour du lịch đặc biệt. Nó đặc biệt không chỉ vì du khách sẽ được đi qua một hồ chứa nước rất nên thơ mang tên Liệt Sơn và những khu rừng hùng vĩ, mà họ còn được đặt chân đến địa chỉ đã làm xúc động hàng triệu triệu trái tim trên thế giới suốt mấy năm qua. Nơi đặt Bệnh xá Đức Phổ trong chiến tranh và cũng là nơi bác sĩ (BS) Đặng Thuỳ Trâm ngã xuống.
Đường dẫn về quá khứ
Cuối tháng 7/ 2009, tỉnh Quảng Ngãi đã khánh thành và đưa vào sử dụng con đường dẫn về nơi BS Đặng Thuỳ Trâm hy sinh từ 39 năm trước. Đó là tuyến đường nối quốc lộ 1A, dài chừng 6km, bắt đầu tại đèo Mỹ Trang huyện Đức Phổ đến hồ chứa nước Liệt Sơn tiếp giáp với địa phận huyện Ba Tơ.
Ý tưởng về tuyến du lịch này đã được tỉnh Quảng Ngãi dự định từ lâu, tuy nhiên, bấy giờ, đường dẫn về địa chỉ cần đến ấy vô cùng khó khăn, nên tỉnh Quảng Ngãi đã đầu tư trên 12 tỉ đồng để mở tuyến đường này.
Một chiếc thuyền, tải trọng khoảng 40 người, có trang bị đầy đủ phao cứu sinh chờ sẵn ở đầu hồ Liệt Sơn để đón khách. Hồ này có từ hơn 30 năm nay, chỉ dùng vào việc tưới nước cho các cánh đồng Đức Phổ và nuôi cá nước ngọt, giờ có thêm một chức năng mới là đưa đón du khách đến với những địa chỉ nổi tiếng: Bệnh xá Đức Phổ thời chiến tranh và nơi BS Đặng Thuỳ Trâm hy sinh.
Qua khỏi hồ Liệt Sơn, rừng lại nối tiếp rừng, có cả những ngôi làng của người Hrê vẫn còn giữ nguyên những nếp nhà sàn. Tại đây có thể nói lời chia tay với đồng bằng để bắt đầu chinh phục những con dốc.
Nơi chị Thuỳ Trâm ngã xuống
Để đặt chân đến "Trạm xá Bác Mười" (mật danh của Bệnh xá Đức Phổ trong chiến tranh) là phải trải qua một hành trình rất vất vả, nhưng cũng thật thú vị. Đường không dài, nhưng dốc dựng đứng. Những người du kích thời chiến tranh đã khéo chọn vị trí để đặt trạm xá ở một vị thế rất "nghiệt".
Đi lại rất khó khăn cũng là một cách "đánh lừa" biệt kích Mỹ vậy. Cái thú của cuộc hành hương này không chỉ là được đến tận nơi chị Thuỳ Trâm ngã xuống, mà còn được đi trong những cánh rừng với những con đường còn lờ mờ trên mặt đất. Ai đã từng tham gia kháng chiến, sẽ gặp lại tuổi thanh xuân của mình qua những con đường và những cánh rừng này; ai chưa có ký ức về chiến tranh, sẽ hình dung phần nào về sự gian khó của thế hệ cha anh một thời trận mạc.
Đi chừng 30 phút là gặp những căn hầm cũ - nơi Bệnh xá Đức Phổ đặt bản doanh của mình thời chiến tranh. Từ cửa hầm có thể nghe tiếng róc rách của dòng suối. Những ai đã đọc nhật ký của chị Thuỳ Trâm sẽ nhớ lại cảnh chị tả hai chị Xâng và Lãnh lội qua con suối này trước khi họ mất hút vào cánh rừng trước mặt.
Đó cũng là lần cuối cùng chị Thuỳ Trâm nhìn thấy những đồng đội rất mực yêu thương của mình, để hai ngày sau (22.6.1970), chị hy sinh trên đỉnh dốc. Từ những căn hầm cũ nát ấy, tiếp tục ngược dốc chừng 20 phút nữa, sẽ gặp một địa chỉ cần tìm: Nơi chị Thuỳ Trâm ngã xuống.
Chị yên nghỉ nơi này từ năm 1970 đến năm 1978 thì gia đình đưa chị về Hà Nội. Tại đây, ngành du lịch đã dựng một tấm bia. Tất cả như còn nguyên nỗi tang thương một thời lửa đạn. "Lá im che đau đớn đến không ngờ" (thơ Nguyễn Khoa Điềm viết về Đặng Thuỳ Trâm).
Kết thúc một chuyến đi hết sức ý nghĩa. Xuống núi, ai cũng mệt nhoài, nhưng tất cả đều cảm thấy thanh thản vì mình đã đi đến tận cùng của lòng xót thương tiếc nuối về người anh hùng rất mực kính trọng này.